Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

[Truyen cuc ngan] Truyen Tán gái khó thế sao? - Teen Hay

[Truyen cuc ngan] Truyen Tán gái khó thế sao? - Teen Hay

[Truyen cuc ngan] Truyen Tán gái khó thế sao? - Teen Hay
[Truyen cuc ngan] Truyen Tán gái khó thế sao? - Teen Hay

Chiều hôm sau tôi ăn cơm sớm, tắm rửa kỳ cọ hàng họ sạch sẽ, chuẩn bị sẵn sàng sang nhà Nở. Chợt nhớ ra lọ nước hoa ăn trộm được của ông chủ bên Hàn Quốc, lấy ra xịt phát vào nách cho oách. Đúng là nước hoa xịn có khác, xịt có một ít mà thơm xuống tận ***. 

Xong, khoác cái vest Hàn Quốc cháo lòng lên, xoay xoay vài cái, nhìn ra dáng phết. Cũng may mà hôm qua về chưa kịp giặt chứ nếu giặt thì nay éo biết mặc cái gì. Tôi cứ đứng ngắm mình trong gương với vẻ mặt đầy tự hào và ngưỡng mộ. Càng ngắm càng không hiểu tại sao ông bà già cứ chê mình xấu zai. Đúng là gu thẩm mĩ của mấy người già rất vớ vẩn. Đâu phải cứ cao to như Jang Dong Gun mới là đẹp, đâu phải da mặt cứ mịn màng như Bi Rain mới là ngon, lùn lùn da sần sùi như mình cũng có cái cá tính riêng chứ.

Ôi thôi chết, sao quả vest của mình lại có hai cái vết đen đen bẩn bẩn như hai vết chân chó trên ngực thế này nhỉ? À, đúng rồi, của con chó hôm qua nó nhảy lên mừng mình chứ còn của ai nữa. Giờ sao gột sạch cho kịp đây, sắp đến giờ hẹn rồi. Thôi kệ mịa, cũng may là hai cái vết này khá đối xứng hai bên ngực áo, nếu ai hỏi thì mình sẽ bảo là hoa văn trang trí, phong cách Hàn Quốc nó thế.

Trên đường đi, tôi ghé qua cửa hàng hoa quả mua thứ gì đó làm quà. Chả lẽ mình là Việt kiều, đến cua gái nhà người ta mà lại đến tay không thì thật lố bịch. Đầu tư cân hoa quả chả đáng là bao, biết đâu tán đổ em Nở thì tha hồ ăn hoa quả của em ấy. 

- Chị ơi, có trái cây gì tươi ngon không chị?

- Có nhiều em ơi, dưa Mĩ, nho Mĩ, xoài Thái, ngon lắm, chị vừa nhập về tươi cực. Mua cho chị đi.

- Giá cả thế nào chị?

- Dưa 2 trăm, nho trăm tám, xoài trăm rưỡi.

- Dạ thôi, em Việt kiều, ăn trái cây ngoại nhiều rồi, giờ thích ăn đồ quê hương hơn.

- Ừ, vậy em ăn gì?

- Có củ đậu hay dưa chuột không hả chị?



- Không có em ạ, hay em mua bưởi đi, bưởi rẻ hơn nhiều đấy. 

- Bao tiền hả chị?

- 20 nghìn một quả.

- Khiếp, thế mà chị bảo rẻ. Thế còn mấy quả bưởi kia thì sao?

- Đâu? mấy quả nào?

- Mấy quả bé bé, héo héo, dập dập ở góc kia kìa.

- À, đó là mấy quả sắp hỏng, chị bỏ ra cho mấy đứa nhóc nó ăn, không bán.

- Thôi, chị bán cho em đi.

- Cũng được, nếu em lấy chị để rẻ cho 3 nghìn một quả.

- Vâng, vậy em mua hẳn 3 quả, cho em cái túi đẹp đẹp vào nhé. Gửi chị 10 nghìn, khỏi thối lại luôn.

Tôi cầm túi bưởi rồi phóng đi trong ánh mắt ngỡ ngàng và ngạc nhiên của chị bán hàng. Khổ, dân ở đây chưa quen với phong cách bo tiền thừa, chắc hôm nay lần đầu tiên gặp người hào phóng không lấy lại tiền thối nên tỏ ra ngạc nhiên và lạ lẫm đến vậy. Thật tội nghiệp.

Đến gần khu nhà em rồi, nhưng tôi cũng chưa biết chính xác nhà em ở đâu, chỉ biết là quanh quẩn đâu đây thôi. Chắc phải hỏi thăm cho nhanh. Chợt thấy một bà lão cởi trần ngồi hóng mát dưới giàn mướp với mấy quả mướp đang buông xuống lủng lẳng, tôi liền tiến lại:

- Con chào bà, bà cho con hỏi nhà em Nở ở đâu bà nhỉ?

- Nở nào? Ở đây có hai Nở cơ.

- Dạ, em Nở mà ngực như…(thôi chết, tí quen mồm lại bảo là như hai quả mít, bà cụ khó tính lại mắng mình mất dạy).

- Dạ, ý con là, em Nở mà…mà…

- Mà ngực như hai quả mít, *** như hai quả dừa chứ gì?

- Dạ vâng, đúng rồi đấy ạh.

- Ôi dào, có thế thôi mà cứ ấp úng. Ở đây có hai Nở, một Nở như hai quả 
mít, còn một Nở thì ngược lại, màn hình LÉP siêu phẳng. 

- Dạ vâng. Thế nhà em Nở quả mít đi thế nào hả bả?

- Con cứ đi thẳng, đến chỗ mà đang buộc con bò cái thì con quẹo trái, đi tiếp đến chỗ gốc cây vải thì con quẹo phải, rồi gặp chuồng trâu, con cứ đi sâu, thế là tới. Còn tiếp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Girls Generation - Korean